Nhớ hồi lần đầu tiên xa nhà là khi ấy Kimi 19 tuổi, khệ nệ mang vác cả đống hành lí theo chúng bạn sang trời Tây du học. Đứng giữa sân bay Nội Bài nhìn cha mẹ trước khi vào làm thủ tục xuất cảnh , bố, mẹ, anh, chị, cô bác, bạn bè ai nhìn mình cũng khóc, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mình cảm nhận được rằng mình sắp phải xa quê hương, xa người thân và để bản thân bước chân vào chặng đường mới. Lúc làm thủ tục xong, ngơ ngác trong phòng chờ, tranh thủ thời gian cuối nhắn tin, gọi điện ra ngoài, lúc ấy thấy mình có chút cô đơn và hoảng sợ. Trong suốt 19 năm ấy, chưa lần nào Kimi rời khỏi vòng tay của gia đình, và có lẽ chính vì cha mẹ bao bọc và thương yêu quá nhiều nên mình chưa từng thực sự hiểu cuộc sống ngoài kia ra sao. Thế giới là những con người thân thuộc, là sách vở, là những bức tường, là những con phố thân quen.
Có đi xa mới hiểu được thế nào là nhớ quê hương, gia đình. Một con bé Kimi 19 tuổi lần đầu tập đi chợ, tập chăm sóc bản thân, lần đầu biết vào bếp và lần đầu biết thương cha mẹ. Đứng giữa những người có màu da khác mình, ngôn ngữ khác, văn hóa khác, ... đôi lúc thấy mình lạc lõng, nhiều khi yếu lòng muốn gọi về khóc với mẹ, lắm khi muốn giở chứng ích kỉ bỏ hết tất cả mọi thứ, trốn vào đâu đó. Thời gian đầu đi học mà ngày nào về cũng buồn, vì thầy cô nói mình chả hiểu mấy, vốn ngôn ngữ hạn chế quá. Lại thêm cái bản tính nhát, ngại không dám nói chuyện với ai, cái gì cũng sợ. Lúc ấy mới hiểu, Kimi đích thực là một con gà công nghiệp :)
Kimi đã vấp ngã rất nhiều, vấp ngã trong học tập, công việc, tình cảm,... chuyện gì cũng có cả, mà mỗi lần ấy, lần nào cũng đau lắm. Nhưng nhờ vậy mới có Kimi của ngày hôm nay, người lớn hơn chút rồi, biết đối mặt với khó khăn chứ không còn giam mình trong phòng trốn tránh ;) biết cách nói chuyện với người khác, hòa đồng hơn, biết kiếm tiền chi trả cho bản thân, biết phấn đấu vì tương lai của chính mình, biết tích lũy cho những mục tiêu,.. nói chung là biết làm đẹp cho cuộc sống du học sinh của mình ^^
Hôm nay nói nhảm hơi nhiều rồi =_=