Montag, 19. Oktober 2015

Đức hi sinh của người phụ nữ

Tính Kimi thích lượm lặt mấy chuyện ngồi lê đôi mách, chỗ nọ chỗ kia rồi thỉnh thoảng ngồi nghĩ, rồi cười ngớ ngẩn một mình. Hôm qua lại được bạn ngồi tám chuyện trên trời dưới biển, từ đó mà viết được những dòng này.
Số là có một anh trai nọ, chả phải lên tỉnh đâu, mà là đi sang hẳn một phương trời tây, đất nước của văn minh và bình đẳng để làm kinh tế, để lại vợ, con nheo nhóc, bố mẹ già yếu. Anh đi làm và gửi tiền chu cấp cho vợ con. Nếu mọi chuyện dừng ở đấy, chắc chả có gì để nói. Thế nhưng sau một thời gian anh lại phải lòng một cô gái trẻ ( ít nhất là trẻ trung hơn vợ) tươi mới, đó như một dòng suối mát chảy vào trái tim thiếu vắng mùi tình như anh. Và như một lẽ dĩ nhiên lắm, họ lao vào lưới tình, có với nhau một hứ gọi là tình yêu. Cuộc sống bỗng đẹp hơn, và anh ít nhắc đến vợ hơn, hay tỏ thái độ không thích khi nói về gia đình, và anh cũng tiết lộ: anh muốn định cư ở cái xứ này, không về nữa. Nghe nhiêu đó và biết ngần đó cũng khiến Kimi thấy buồn, và đau thay cho cô vợ kia.
Cuộc sống của người phụ nữ luôn vất vả hơn so vơi nam giới, chúng ta hãy tạm đừng bàn về sinh học, vì chắc chắn là ngay trong cơ thể nữ đã tồn tại cả tá điều phức tạp hơn rồi. Hãy nói về cái gì đời thường hơn: vai trò của người phụ nữ là làm mẹ, làm vợ, nhắc đến phụ nữ là nhắc đến cái gì mềm mại lắm, chở che, bao dung và HI SINH - đức tính quý báu số một của phụ nữ- theo rất nhiều người.
Và cô vợ ở miền xa xôi kia đã hi sinh rất nhiều: tuổi trẻ, sự nghiệp, tình yêu, cơ hội,... cho gia đình, cho chồng cho con. Cô vợ ấy hay bà vợ xề của anh chàng hẳn cũng từng là cục cưng của gia đình, từng có thời nhiều người theo đuổi, từng có thời mà anh chàng phải chạy theo tán tỉnh, hứa hẹn đủ điều, có lẽ ngay cả: anh sẽ mãi yêu em, vâng, cô ấy từng là công chúa, sau khi cưới chắc hạ thêm thành ô sin cao cấp/ cấp thấp và bây giờ cao thêm vài phân nữa. Và Mình băn khoăn nhiều, liệu có giây phút nào anh chàng đó khi ngã vào tay người tình trẻ lại nhớ tới những sự hi sinh ấy.
Nói đến sự hi sinh của người phụ nữ thì chắc nhiều người sẽ ca ngợi và có lẽ nhiều người sẽ biến nó thành khuôn vàng thước ngọc để đo giá trị của phái đẹp. Nhưng sự hi sinh không thể từ một phía được. Nếu những người vợ sẵn sàng hi sinh mọi thứ như vậy thì ít nhất các ông chồng hãy làm ơn chung thủy với vợ mình. Từ một cô gái hiền dịu mà thành con mẹ la sát lắm điều thì các quý ông nên xem là tại sao chứ đừng đổ lỗi cho mình phụ nữ. Họ trở nên như vậy cũng vì áp lực cả mà thôi, gia đình chồng, con cái, công việc,...
Suy cho cùng thì Kimi nghĩ rằng nếu một người đàn ông muốn mở mồm hứa hẹn điều gì với phụ nữ thì hãy nghĩ tới hậu quả đã, liệu có làm được như vậy không.
Và các quý cô, đừng quá tin tưởng vào mọi lời hứa của những người đàn ông, những người nay nói yêu bạn nhưng tối vẫn có thể diện đồ bạn tặng đi cưa gái, và các quý bà, hãy cẩn thận với đức lang quân, họ có thể là ông chồng chăm lo gia đình trước mặt nhưng có thể làm mọi điều sau lưng bạn. Kimi từng biết có những người đàn ông vì vợ mất sớm mà chưa tới một năm đã rước một cô vợ mới về. Vậy những người phụ nữ tần tảo, sớm hôm mưa nắng, nhịn ăn nhịn mặc, hi sinh cho chồng con quá làm gì. Chúng ta cần hi sinh, nhưng không có nghĩa là tất cả, hãy biết yêu lấy chính mình vì sẽ có một lúc nào đó bạn nhận ra rằng xung quanh mình chắc chẳn còn ai nữa ngoài ta ra.
Yêu chính mình không hẳn là điều gì quá to tát, đơn giản là đôi khi ra ngoài cùng bạn bè, mua những thứ mình thích, tô một thỏi son rực rỡ một chút,...
Hãy yêu lấy chính mình nữa nhé, các cô gái

Samstag, 17. Oktober 2015

Tình yêu


Hôm nay mình tình cờ đọc được một bài khá hay trên Kênh 14 : Người vợ 3 lần viết đơn ly dị để chồng đi lấy… người khác. Câu chuyện tóm gọn là: Hai ông bà đã kết hôn được 55 năm, cụ ông nay đã 84, cụ bà thì 78 nhưng vẫn yêu thương và xưng hô với nhau như thời còn trẻ: anh, em chứ không phải ông, bà như những cặp người cao tuổi khác. Ông bà rất hạnh phúc nhưng lại có một chuyện khiến hạnh phúc ấy theo nhiều người là không toàn vẹn: đó là ông bà không có con,mà nguyên nhân là từ phía bà. Vì chuyện này mà bà đã rất đau khổ, ông bà phải đối mặt với những dị nghị của nhiều người, áp lực từ phía gia đình, ... khiến bà quyết ly hôn với ông để cho ông tìm được hạnh phúc mới, nhưng  ông đều từ chối.
“Đọc lá đơn đầu tiên, tôi nói: “Em đừng nghĩ nhiều, hạnh phúc gia đình đâu chỉ định nghĩa bằng duy nhất khái niệm con cái. Nhiều người con cái đề huề đủ nếp, tẻ vẫn ra tòa bỏ nhau đấy thôi. Cái chính là vợ chồng yêu thương, sống với nhau như thế nào. Đến lá đơn thứ ba thì tôi xé ngay trước mặt bà ấy và chỉ nói ngắn gọn: Anh chỉ có em là vợ thôi, suốt cuộc đời này anh không thay đổi ý định đâu. Em làm thế là xúc phạm anh đấy…”.
  `` Ông Thọ kể, trong một lần trò chuyện, nhà giáo dục Hà Thanh Ngữ có hỏi ông: “Không có con anh có buồn không, có trăn trở không?”.  
Ông Thọ đã nói: “Đành rằng vợ chồng có đứa con là niềm hạnh phúc được cụ thể hóa nhưng nếu không có con thì ta có thể tìm nguồn vui khác, là sống hòa thuận với nhau, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi của cuộc đời. Là người đàn ông hiểu biết, tôi không bao giờ cho phép mình xúc phạm đến nỗi đau của người khác, nhất là người đó lại là vợ mình. Đó là cách giải quyết tốt nhất của khiếm khuyết”. 
Bây giờ thì ông bà đi du lịch cùng nhau, tận hưởng những khoảnh khắc và phong cảnh đẹp đẽ ở những quốc gia khác nhau. Như trong bài báo đã đề cập thì ông bà lấy thú vui ở `` cuộc sống xê dịcdij` thay vì niềm vui với con cháu. 
Với mình thì đây mới là ngôn tình giữa đời thực, chứ không phải hẳn nhất là những anh đẹp trai giàu có với chị xinh gái, đám cưới rình rang hay những câu nói sến đến độ rùng mình. Theo mình, yêu là dùng hành động , hay cũng có thể là chính cuộc đời mình để chứng minh, chứ không là những lời chót lưỡi đầu môi, những hành động lãng mạn như phim...
Dần dần có cảm giác tình yêu đích thực là thứ gì đó giản dị lắm, cái mà chúng ta hay quên đi mất, cứ mải chạy theo những gì hào nhoáng mãi thôi. Đành rằng tình yêu cần chút gì đó lãng mạn, bất ngờ,... nhưng đó chỉ là những gia vị, hay chất xúc tác góp phần làm tình yêu thêm bùng cháy hoặc giúp giữ lửa yêu mà thôi. Cái chính vẫn là tình cảm của hai người với nhau, sự tôn trọng và tin tưởng.
Hiếm khi lắm Kimi mới phải ngưỡng mộ chuyện tình của ai đó, và thậm chí có chút ghen tị nữa >.< 
Cháu cầu mong ông bà sẽ sống thật lâu và cùng nhau nắm tay đi khắp thế gian này <3

Samstag, 4. Juli 2015

Nên hay không gắn bó cùng một người Ấn Độ giáo (Hindus), Hồi giáo (Muslim) ???

 Hồi Kimi còn ở Việt Nam hằng ngày đều xem những thông tin về khủng bố của người đạo Hồi, về bất bình đẳng nam nữ trong xã hội Ấn Độ, và khi tiếp nhận nhiều thông tin như vậy trong mình hình thành một nỗi sợ hãi với đàn ông từ những khu đó.
 Trôi qua một thời gian, khi Kimi đi du học thì vẫn còn sợ lắm. Kimi nhớ lần đầu đi học dự bị đại học, trong lớp hầu hết là con trai mà toàn đạo Hồi với Hindus, Kimi còn từng nói với một bạn rằng: Kimi có nỗi sợ hãi với người theo đạo Hồi khiến bạn ấy buồn lắm. Rồi Kimi còn nghe nói rất nhiều về chuyện phụ nữ bị hiếp dâm bên Ấn Độ, rồi chuyện phụ nữ phải phụ thuộc vào nam giới, khi kết hôn lại phải mang nhiều của hồi môn,... Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, Kimi thấy hầu hết mọi người đều khá dễ thương. Mình nói  hầu hết vì tất nhiên đâu cũng vậy, người nọ người kia, đâu phải ai cũng giống ai, không biết họ đối xử với phụ nữ cùng tôn giáo hay cùng nước ra sao nhưng ít nhất với một người ngoại đạo như Kimi, họ rất lịch sự và có sự tôn trọng nhất định.
 Hẳn nhiều người sẽ nghĩ : Ôi đó chỉ là lớp lang thôi, chỉ là bề nổi thôi, chứ đời có thằng nào mang dùi cui đi hỏi vợ . Đúng đó, đời chẳng có ai muốn lộ mặt xấu xa với người khác đâu, tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại. chứ chả riêng gì mấy người đạo Hồi hay Hindus.  Mấy cái tính gia trưởng, kiểu căng abc ai chả giấu nhẹm đi, đến khi rước vợ về mới bộc lộ. Kimi nghĩ. nói như vậy thì không ổn lắm. Vì nói như vậy thì người phụ nữ  yêu hay lấy những người đàn ông là Muslim hay Hindus đều sẽ khổ. Có lẽ nếu có thì đó là chuyện của quá khứ, ngày nay mọi thứ đã thay đổi rất nhiều rồi.
 Kimi từng biết những cô gái Việt yêu hay kết hôn với những chàng trai Muslim hay Hindus. Đã là chuyện tình thì câu chuyện nào cũng sẽ có những vị ngọt và đắng, sẽ có sóng gió ( bất đồng quanđiểm, lắm khi là bất đồng tôn giáo, bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, bất đồng lối sống,...muôn vàn thứ có thể phát sinh) Có vài cặp kết thúc với cái kết đẹp như cổ tích, một Happy Ending trong sự chúc phúc của nhiều người, và sự dị nghị của lắm kẻ, và cũng có nhiều cặp chia tay trong đau khổ,trong sự thù ghét lẫn nhau... Lý do chia tay thì có lẽ nhiều hơn lí do để họ gắn bó với nhau :) với một người bạn của Kimi thì đó là: Xin lỗi em, chúng ta chỉ có thể yêu nhau, nhưng sẽ rất khó để kết hôn, gia đình anh phản đối, em lại không phải Muslim. Vâng, một lí do xưa như trái đất, Kimi nghĩ thế. Tương tự như vậy, với một người khác thì là: Cha mẹ anh muốn chọn một cô dâu cùng quê để chăm sóc nhà cửa ( cô bạn này của Kimi yêu một chàng trai Hindus ). Và hai cô gái, đau khổ dứt áo ra đi, để lại trong tim chính mình một vài vết thương mà sẽ rất lâu mới lành, bonus thêm chút kì thị tôn giáo, sắc tộc.
 Những người đã kết hôn với những chàng trai Hindus, Muslim thì sao? Ồ tất nhiên cuộc sống  sẽ không hoàn toàn bằng phẳng rồi, những cô gái ấy phải học thêm về tôn giáo, văn hóa của chồng, nghe mẹ chồng thuyết giảng về sở thích ăn uống của chồng, đôi khi phải chấp nhận một số thứ mà bản thân không thích lắm ( ví  dụ như một cô nàng ghét curry sẽ phải sống suốt quãng đời còn lại với mùi curry phảng phất, hay một cô nàng dù muốn ra ngoài gấp cùng chồng nhưng cũng phải cố gắng chờ đợi đức lang quân hành lễ trong ngày xong - đối với Muslim), nhiều khi là xa quê hương qua xứ người sinh sống, chịu điều tiếng này nọ theo kiểu: sao con bé đó lại lấy thằng này ... những bất đồng từ lớn đến nhỏ trong cuộc sống vợ chồng.
Nhưng dẫu sao, Kimi nghĩ rằng, hôn nhân là sự kết hợp của hai con người hoàn toàn khác nhau ( từ ngoại hình tới tính cách ), nhưng họ tìm được tiếng nói chung ở tâm hồn, và tình yêu là nền tảng của hôn nhân.Nghe có vẻ giáo điều, lí thuyết nhưng mình thấy nó đúng. Cuối cùng, mình thực lòng hi vọng tất cả mọi người khi nhìn thấy những cập đôi mà có lẽ chúng ta cho là chênh lệch ấy hãy chúc phúc cho họ, hoặc ít nhất là làm lơ đi, đừng tham gia vào :)

Freitag, 3. Juli 2015

Những ngày tháng du học

 Sống xa gia đình, tự lập mọi thứ chưa bao giờ là chuyện đơn giản, dù là sống trong cùng một nước, cách cha mẹ mấy tiếng ngồi xe khách. Vì khi ấy chúng ta phải tự lo lắng mọi thứ cho bản thân, tự nấu cơm, giặt giũ, tự giác học tập, phải tập đối nhân xử thế,... nói chung thì không chạy đâu cho thoát được chữ TỰ.
 Nhớ hồi lần đầu tiên xa nhà là khi ấy Kimi 19 tuổi, khệ nệ mang vác cả đống hành lí theo chúng bạn sang trời Tây du học. Đứng giữa sân bay Nội Bài nhìn cha mẹ trước khi vào làm thủ tục xuất cảnh , bố, mẹ, anh, chị, cô bác, bạn bè ai nhìn mình cũng khóc, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mình cảm nhận được rằng mình sắp phải xa quê hương, xa người thân và để bản thân bước chân vào chặng đường mới. Lúc làm thủ tục xong, ngơ ngác trong phòng chờ, tranh thủ thời gian cuối nhắn tin, gọi điện ra ngoài, lúc ấy thấy mình có chút cô đơn và hoảng sợ. Trong suốt 19 năm ấy, chưa lần nào Kimi rời khỏi vòng tay của gia đình, và có lẽ chính vì cha mẹ bao bọc và thương yêu quá nhiều nên mình chưa từng thực sự hiểu cuộc sống ngoài kia ra sao. Thế giới là những con người thân thuộc, là sách vở, là những bức tường, là những con phố thân quen. 
 Có đi xa mới hiểu được thế nào là nhớ quê hương, gia đình. Một con bé Kimi 19 tuổi lần đầu tập đi chợ, tập chăm sóc bản thân, lần đầu biết vào bếp và lần đầu biết thương cha mẹ. Đứng giữa những người có màu da khác mình, ngôn ngữ khác, văn hóa khác, ... đôi lúc thấy mình lạc lõng, nhiều khi yếu lòng muốn gọi về khóc với mẹ, lắm khi muốn giở chứng ích kỉ bỏ hết tất cả mọi thứ, trốn vào đâu đó. Thời gian đầu đi học mà ngày nào về cũng buồn, vì thầy cô nói mình chả hiểu mấy, vốn ngôn ngữ hạn chế quá. Lại thêm cái bản tính nhát, ngại không dám nói chuyện với ai, cái gì cũng sợ. Lúc ấy mới hiểu, Kimi đích thực là một con gà công nghiệp :)
 Kimi đã vấp ngã rất nhiều, vấp ngã trong học tập, công việc, tình cảm,... chuyện gì cũng có cả, mà mỗi lần ấy, lần nào cũng đau lắm. Nhưng nhờ vậy mới có Kimi của ngày hôm nay, người lớn hơn chút rồi, biết đối mặt với khó khăn chứ không còn giam mình trong phòng trốn tránh ;) biết cách nói chuyện với người khác, hòa đồng hơn, biết kiếm tiền chi trả cho bản thân, biết phấn đấu vì tương lai của chính mình, biết tích lũy cho những mục tiêu,.. nói chung là biết làm đẹp cho cuộc sống du học sinh của mình ^^
Hôm nay nói nhảm hơi nhiều rồi =_=